Latest topics
» (Hỏi han tình hình) Bạn đang thế nào?by Pippi Mon Nov 21, 2011 8:40 am
» Ảnh: Diễn đàn thân yêu của chúng ta - Quá khứ đã xa...
by Rooney Nguyen Thu Aug 04, 2011 4:26 pm
» Add user account window 7?
by Khách viếng thăm Tue Aug 02, 2011 6:25 am
» Associations. How do I sort it.?
by Khách viếng thăm Mon Aug 01, 2011 12:24 am
» When the first Whirlpool Duet album was released in December 2001 came as a surprise to the public
by Khách viếng thăm Sun Jul 31, 2011 3:39 pm
» backlinks checker backlinks services
by Khách viếng thăm Sun Jul 31, 2011 1:01 am
» Wireless connector app for Windows Ce?
by Khách viếng thăm Sat Jul 30, 2011 4:39 am
» co khi nao.........
by Pippi Mon Jan 24, 2011 9:10 pm
» Anh Xiu oi
by kklove Sat Jan 22, 2011 10:48 pm
» E hem...........chan wa....may ong oi!!!!!
by Admin Sun Jan 16, 2011 1:17 pm
» Sự thật về Thuyết tiến hóa: Những hình vẽ phôi thai giả của Haeckel, lời nói dối xuyên thế kỷ (phần 1)
by Admin Sun Jan 16, 2011 1:07 pm
» Doi tuyen Viet Nam truoc tran ban ket voi Malaysia
by Rooney Nguyen Tue Jan 11, 2011 7:35 pm
» Bí kíp Quaker
by Rooney Nguyen Tue Jan 11, 2011 7:33 pm
» Bốn nghề đỉnh nhất Việt Nam
by Rooney Nguyen Tue Jan 11, 2011 7:30 pm
» Ùa về...
by hamuca Sat Dec 25, 2010 12:05 pm
» Dập Dịch: chém gió về các cung
by hamuca Sat Dec 25, 2010 11:39 am
» Ae spammer đâu vô đây!!!!!!
by Rooney Nguyen Tue Dec 14, 2010 11:21 pm
» Dai chien Manchester United vs Arsenal
by Rooney Nguyen Tue Dec 14, 2010 11:16 pm
» 10 cak hoc tu moi
by nganxu Sat Dec 11, 2010 9:01 pm
» probio oi!!!!!!!!!
by Rooney Nguyen Sat Dec 11, 2010 7:22 am
Thống Kê
Hiện có 3 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 3 Khách viếng thăm Không
Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 230 người, vào ngày Thu Oct 24, 2024 1:22 am
Giấc mơ của cả dân tộc 17/12/2009
2 posters
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Giấc mơ của cả dân tộc 17/12/2009
(BongDa.com.vn) - Chiều nay, các chàng trai U23 Việt Nam sẽ thực hiện "giấc mơ vàng" sau 50 năm chờ đợi của hàng triệu con tim người hâm mộ Việt Nam. BongDa.com.vn đã nhận được rất nhiều tin bài gửi về tòa soạn chúc đội tuyển chúng ta chiến thắng và chúng tôi xin gửi đến các độc giả cảm xúc của bạn Rachel Tu trước trận chung kết gặp Malaysia.
>> 17h00 ngày 17/12, Việt Nam (U23) vs Malaysia (U23): Ngày đăng quang!
Tôi bắt đầu "tập tành" xem bóng đá lúc 9 tuổi. Cái thời ấy thì Việt Nam mình chưa biết đến giải Ngoại hạng Anh, Ý, Tây Ban Nha gì đâu, V-League thì lại càng không. Người hâm mộ bóng đá chỉ biết mỗi SEA Games, Tiger Cup (tên gọi cũ của AFF Cup bây giờ), và đội tuyển bóng đá Việt Nam.
Tuy còn nhỏ, nhưng tôi vẫn nhớ như in kỳ SEA Games 18 tại Chiang Mai, Thái Lan, năm 1995 đó, khi mà đội tuyển quốc gia (ĐTQG) Việt Nam lúc bấy giờ được dẫn dắt bởi huấn luyện viên (HLV) người Đức Weigang. Thế hệ cầu thủ lúc bấy giờ gồm có Hùynh Đức, Hồng Sơn, Đỗ Khải, Hoàng Bửu, Công Minh, Hữu Thắng,... những cầu thủ mà xưa nay vẫn luôn được gọi là "thế hệ vàng" của BĐVN mặc dù rằng các anh chưa bao giờ giành vô địch SEA Games cả.
[img]
Đội trưởng Nguyễn Mạnh Cường trong trận gặp Thái Lan ở SEA Games 18. Ảnh: Tuổi Trẻ.
SEA Games năm đó Việt Nam vào đến trận CK gặp Thái Lan và cuối cùng để thua với tỷ số đậm 0-4. Trong tiềm thức của một đứa trẻ 9 tuổi như tôi lúc đó, Thái Lan thật sự là 'hung thần", là "ông kẹ" vì họ đã thắng Việt Nam của tôi đến 4 bàn không gỡ. Sự chênh lệch về đẳng cấp giữa Thái Lan và Việt Nam lúc bấy giờ, với cá nhân tôi, cũng giống như là Nhật Bản và Thái Lan bây giờ vậy đó. Thái Lan đá với Việt Nam cũng như là người lớn đá với con nít. Kỳ bóng đá SEA Games đầu tiên trong đời tôi cũng đã khép lại với một kỷ niệm buồn như vậy.
Rồi mấy năm sau đó, tôi lớn thêm chút nữa, như thường lệ cứ tới tháng 12, tôi vẫn tiếp tục đón chờ SEA Games để cổ vũ cho đội Việt Nam của tôi. Cái cảm giác hò hét vui sướng khi Việt Nam của tôi thắng trận và cái cảm giác hồi hộp lo lắng khi Việt Nam của tôi bị dẫn bàn là những gì mà tôi nhớ nhất khi xa Việt Nam. Đó là một ký ức tuổi thơ rất đẹp và rất Việt trong tôi, mà tôi tin chắc rằng tôi sẽ không thể tìm được ở một nơi nào khác ngòai đất nước Việt Nam thân yêu.
Tôi không nhớ là SEA Games thứ mấy, nhưng lần đó Việt Nam lại vào chơi trận chung kết môn bóng đá nam và đối thủ của chúng ta lúc bấy giờ vẫn là "ông kẹ" Thái Lan. Năm đó Việt Nam của tôi lại thua người Thái. Lần này thua ít hơn lần SEA Games 18 hai bàn. Lại thêm một lần nhìn các cầu thủ "thế hệ vàng" lên bục nhận chiếc huy chương bạc và trong lòng thì lại là một nỗi buồn vô tận. Nỗi ám ảnh Thái Lan dần hình thành trong cái đầu óc trẻ con của tôi từ đấy! Tôi ghét đội tuyển Thái Lan đến nỗi bị dị ứng luôn với cả đất nước và con người Thái. Tôi nhớ có lần Thái Lan đá với Iraq ở vòng loại Asian Cup hay World Cup gì đó và thua đến 4 bàn không gỡ, hệt như Việt Nam của tôi thua họ vậy, lúc đó tôi cảm thấy hả hê vô cùng!
Đến năm 1998, Việt Nam là chủ nhà của giải bóng đá Tiger Cup. Lần này, Việt Nam của tôi không đụng người Thái ở trận chung kết nữa mà thay vào đó là trận bán kết. Lúc này ĐTVN được dẫn dắt bởi HLV người Áo, Alfred Riedl. Thú thật trước trận bán kết năm đó, nỗi ám ảnh Thái Lan lại hiện về trong tôi và trong lòng tôi cũng không chắc rằng Việt Nam của tôi có thể thắng được người Thái ở cuộc chơi lần này hay không? Nhưng sao cũng được, thắng hay không cũng mặc, tôi cũng vẫn trung thành với Việt Nam thân yêu của tôi. Thật bất ngờ, năm đó Việt Nam của tôi thắng người Thái giòn giã đến 3 bàn không gỡ!
Cả đất nước và hàng triệu triệu con người Việt Nam có một đêm không ngủ! Chưa bao giờ chúng tôi, những người Việt Nam, lại cảm thấy vui đến thế này. Với riêng tôi, trận thắng đó là một sự "trả thù ngọt ngào" của ĐTVN sau bao nhiêu lần bị người Thái "làm nhục" tại đấu trường khu vực. Cuối cùng Việt Nam của tôi cũng vượt qua được người Thái để đường hoàng vào chơi trận chung kết ngay trên sân Hàng Đẫy trước đối thủ ngang tầm Singapore. Có thể nói lúc đó, không chỉ riêng một mình tôi, mà cả triệu triệu người hâm mộ bóng đá Việt Nam, không hẹn mà gặp đều có chung một niềm tin: ĐTVN đang ở gần với đỉnh vinh quang hơn bao giờ hết. BĐVN chỉ còn cách chiếc HCV Tiger Cup đúng 90 phút nữa thôi.
Trận chung kết mà tôi hằng chờ đợi cuối cùng cũng đã đến. Tôi háo hức suốt cả buổi sáng hôm đó, chuẩn bị nào là cờ, băng rôn, áo, vẽ mặt vẽ mày, để chỉ cần Việt Nam của tôi chiến thắng, tôi sẽ lao ngay ra đường để hát khúc hoan ca cùng với những người Việt yêu bóng đá khác. Nhưng cuối cùng, thật sự người tính không bằng trời tính, Việt Nam của tôi năm đó lại thua trong trận chung kết. Lần này không phải trước người Thái mà là người Sing. Mà đau hơn nữa, Việt Nam của tôi thua không phải vì thua ở đẳng cấp hay ở một chiến thuật hoàn chỉnh, mà là thua bởi một con người.
Việt Nam của tôi năm đó đã bại trận chỉ vì... cái lưng ăn may của Sasi Kumar, chàng hậu vệ cao to nhưng vụng về của Singapore. Năm 1998 phải nói thật sự là một nỗi đau, một cú shock, một niềm tức tưởi, không phải chỉ riêng mình tôi cảm nhận, mà hình như là của cả một dân tộc Việt Nam. Việt Nam của tôi lại một lần nữa không thể chạm tay chiếc cúp danh giá của khu vực Đông Nam Á. Hình như cái duyên của BĐVN chưa tới. Với người khác ra sao thì tôi không biết, chứ với tôi năm đó, nỗi ám ảnh Thái Lan vừa tan biến thì lại xuất hiện thêm một nỗi ám ảnh khác: nỗi ám ảnh Singapore!
Những lần SEA Games sau này của thế hệ cầu thủ Văn Quyến, Quốc Anh, Bật Hiếu, Quốc Vượng,... tôi không theo dõi thường xuyên vì lúc đó tôi không còn ở Việt Nam nữa. Dẫu vậy, tình yêu bóng đá Việt Nam trong tôi vẫn không vì vậy mà phai nhạt. Với tôi, bóng đá còn hơn là một môn thể thao. Với tôi, bóng đá mang hàng triệu con người Việt xích lại gần với nhau hơn. Với tôi, bóng đá là thứ duy nhất có thể xóa tan mọi ngăn cách thời gian và không gian.
SEA Games 23 đã khiến một thế hệ cầu thủ tài năng vướng vào vòng lao lý. Ảnh: Internet
Năm 2005 là một năm thất vọng tràn trề của riêng bản thân tôi và của cả nền bóng đá Việt Nam nói chung. Năm đó, như chúng ta đã biết, người Việt Nam bị tai tiếng trên đấu trường khu vực vì vụ bán độ của 7 cầu thủ Olympic Việt Nam. Việt Nam của tôi năm 2005 dù vào chung kết nhưng tiếp tục thua trắng Thái Lan 0-3, đành ngậm ngùi nhìn người Thái lên bục nhận HCV. SEA Games tiếp theo, chúng ta tiếp tục trắng tay với trận thua bẽ bàng 0-5 trong trận tranh HCĐ với Singapore. HLV Alfred Riedl bị sa thải như một điều tất yếu và là hình ảnh tượng trưng cho sự suy sụp của BĐVN. Và quan trọng hơn hết, tôi dường như đã quay lưng lại với đội tuyển Việt Nam. Khi niềm tin đã bị sụp đổ thì con người ta sẽ không còn một chút hy vọng nào để mà vướng víu. Tôi tin chắc hàng trăm người hâm mộ bóng đá khác cũng sẽ có cảm giác hụt hẫng như tôi lúc bấy giờ!
Khi mà tưởng chừng rằng tình yêu bóng đá của tôi với Việt Nam đã không còn nữa, thì chính lúc này lứa cầu thủ Công Vinh, Quang Thanh, Tài Em, dưới sự dẫn dắt của HLV Calisto đã tạo dựng lại niềm tin lần nữa trong tôi. Năm 2008, 10 năm sau cái trận chung kết Tiger Cup 1998 định mệnh ấy, Việt Nam của tôi lại một lần nữa bước vào chơi trận chung kết Tiger Cup (lúc này đã đổi tên thành VFF Cup, nhưng tôi vẫn quen gọi Tiger Cup).
Đối thủ của ĐTVN lúc này vẫn chính là "kẻ thù truyền kiếp" Thái Lan. Lần này tôi xem Tiger Cup ở ngay tại quê hương Việt Nam. Việt Nam của tôi chơi rất tệ ở vòng bảng, đến nỗi đã có lúc tôi tưởng như rắng Việt Nam của tôi sẽ bị loại sớm. Nhưng không, Việt Nam của tôi càng đá càng hay, để rồi chơi bùng nổ ở hai trận chung kết và giành luôn chiếc cúp Tiger sau 10 năm chờ đợi. Thật là ngọt ngào! Một kỷ niệm thật khó quên! Lúc này thì tôi chợt nhớ đến câu nói của một triết gia nào đó tôi không biết tên: "Không có vinh quang nào mà không được xây dựng bằng máu và nước mắt cả. Càng trải qua nhiều thất bại thì chiến thắng sẽ càng ngọt ngào hơn." Đại loại là thế. Chưa bao giờ tôi cảm thấy câu này chính xác như cái thời khắc Việt Nam của tôi vô địch Tiger Cup 2008!
Những cầu thủ đã làm nên chiến thắng tại AFF Cup 2008. Ảnh: Internet.
SEA Games 2009 diễn ra tại Lào, và lần này, tôi lại xem bóng đá. Việt Nam của tôi đã "trả thù ngọt ngào" người Sing đến 4-1 và hiên ngang bước vào đến trận chung kết. Đối thủ lần này không phải "kẻ thù truyền kiếp" Thái Lan nữa mà chính là một kẻ dưới cơ Malaysia - đội đã thua Việt Nam của tôi 1-3 ngay tại vòng đấu bảng. Tối nay (giờ Việt Nam), tức rạng sáng (bên tôi) ngày 17 tháng 12, hàng triệu con tim yêu bóng đá Việt Nam lại không hẹn mà gặp cùng hướng về thủ đô Viêng Chăn của Lào để cùng hòa chung một nhịp đập thổn thức và chực chờ bùng nổ nếu Việt Nam của tôi bước qua được người Mã để lần đầu bước lên bục vinh quang tại đấu trường SEA Games sau 50 năm chờ đợi.
50 năm không là quá dài mà cũng không là quá ngắn. Một đời người có được bao nhiêu cái 50 năm? Đã biết bao thế hệ người Việt Nam trôi qua rồi mà chiếc HCV môn bóng đá nam SEA Games vẫn đang ở nơi đâu đó, xa tầm với của Việt Nam tôi. Chúng ta đã rất gần với đỉnh vinh quang rồi, chỉ còn 90 phút, 90 phút nữa mà thôi! Tôi mong rằng giấc mơ của thế hệ cha anh lúc trước sẽ được lớp đàn em U23 hoàn thành ngay trong đêm nay.
Riêng với cá nhân tôi, tôi đã đợi chờ chiếc HCV này 14 năm rồi đấy các bạn ạ, từ lúc tôi mới là một cô nhóc 9 tuổi cho đến nay tôi đã ngoài tuổi teen. Tôi cũng bẳng tuổi với các bạn U23 Việt Nam hiện giờ và tôi hy vọng rằng các bạn hãy chiến đấu hết mình vì màu cờ sắc áo, vì niềm tự hào dân tôc, vì các thế hệ đàn anh đi trước, vì người hâm mộ nước nhà, và vì giấc mơ còn đang dang dở của bóng đá Việt Nam! Đừng để nỗi ám ảnh Singapore vừa tan biến thì một nỗi ám ảnh khác mang tên Malaysia bắt đầu hình thành trong tôi nữa các bạn nhé! Đoàn kết, thân ái, quyết chiến, và quyết thắng!
17-12-2009, Rachel Tu
link nguồn
>> 17h00 ngày 17/12, Việt Nam (U23) vs Malaysia (U23): Ngày đăng quang!
Tôi bắt đầu "tập tành" xem bóng đá lúc 9 tuổi. Cái thời ấy thì Việt Nam mình chưa biết đến giải Ngoại hạng Anh, Ý, Tây Ban Nha gì đâu, V-League thì lại càng không. Người hâm mộ bóng đá chỉ biết mỗi SEA Games, Tiger Cup (tên gọi cũ của AFF Cup bây giờ), và đội tuyển bóng đá Việt Nam.
Tuy còn nhỏ, nhưng tôi vẫn nhớ như in kỳ SEA Games 18 tại Chiang Mai, Thái Lan, năm 1995 đó, khi mà đội tuyển quốc gia (ĐTQG) Việt Nam lúc bấy giờ được dẫn dắt bởi huấn luyện viên (HLV) người Đức Weigang. Thế hệ cầu thủ lúc bấy giờ gồm có Hùynh Đức, Hồng Sơn, Đỗ Khải, Hoàng Bửu, Công Minh, Hữu Thắng,... những cầu thủ mà xưa nay vẫn luôn được gọi là "thế hệ vàng" của BĐVN mặc dù rằng các anh chưa bao giờ giành vô địch SEA Games cả.
[img]
Đội trưởng Nguyễn Mạnh Cường trong trận gặp Thái Lan ở SEA Games 18. Ảnh: Tuổi Trẻ.
SEA Games năm đó Việt Nam vào đến trận CK gặp Thái Lan và cuối cùng để thua với tỷ số đậm 0-4. Trong tiềm thức của một đứa trẻ 9 tuổi như tôi lúc đó, Thái Lan thật sự là 'hung thần", là "ông kẹ" vì họ đã thắng Việt Nam của tôi đến 4 bàn không gỡ. Sự chênh lệch về đẳng cấp giữa Thái Lan và Việt Nam lúc bấy giờ, với cá nhân tôi, cũng giống như là Nhật Bản và Thái Lan bây giờ vậy đó. Thái Lan đá với Việt Nam cũng như là người lớn đá với con nít. Kỳ bóng đá SEA Games đầu tiên trong đời tôi cũng đã khép lại với một kỷ niệm buồn như vậy.
Rồi mấy năm sau đó, tôi lớn thêm chút nữa, như thường lệ cứ tới tháng 12, tôi vẫn tiếp tục đón chờ SEA Games để cổ vũ cho đội Việt Nam của tôi. Cái cảm giác hò hét vui sướng khi Việt Nam của tôi thắng trận và cái cảm giác hồi hộp lo lắng khi Việt Nam của tôi bị dẫn bàn là những gì mà tôi nhớ nhất khi xa Việt Nam. Đó là một ký ức tuổi thơ rất đẹp và rất Việt trong tôi, mà tôi tin chắc rằng tôi sẽ không thể tìm được ở một nơi nào khác ngòai đất nước Việt Nam thân yêu.
Tôi không nhớ là SEA Games thứ mấy, nhưng lần đó Việt Nam lại vào chơi trận chung kết môn bóng đá nam và đối thủ của chúng ta lúc bấy giờ vẫn là "ông kẹ" Thái Lan. Năm đó Việt Nam của tôi lại thua người Thái. Lần này thua ít hơn lần SEA Games 18 hai bàn. Lại thêm một lần nhìn các cầu thủ "thế hệ vàng" lên bục nhận chiếc huy chương bạc và trong lòng thì lại là một nỗi buồn vô tận. Nỗi ám ảnh Thái Lan dần hình thành trong cái đầu óc trẻ con của tôi từ đấy! Tôi ghét đội tuyển Thái Lan đến nỗi bị dị ứng luôn với cả đất nước và con người Thái. Tôi nhớ có lần Thái Lan đá với Iraq ở vòng loại Asian Cup hay World Cup gì đó và thua đến 4 bàn không gỡ, hệt như Việt Nam của tôi thua họ vậy, lúc đó tôi cảm thấy hả hê vô cùng!
Đến năm 1998, Việt Nam là chủ nhà của giải bóng đá Tiger Cup. Lần này, Việt Nam của tôi không đụng người Thái ở trận chung kết nữa mà thay vào đó là trận bán kết. Lúc này ĐTVN được dẫn dắt bởi HLV người Áo, Alfred Riedl. Thú thật trước trận bán kết năm đó, nỗi ám ảnh Thái Lan lại hiện về trong tôi và trong lòng tôi cũng không chắc rằng Việt Nam của tôi có thể thắng được người Thái ở cuộc chơi lần này hay không? Nhưng sao cũng được, thắng hay không cũng mặc, tôi cũng vẫn trung thành với Việt Nam thân yêu của tôi. Thật bất ngờ, năm đó Việt Nam của tôi thắng người Thái giòn giã đến 3 bàn không gỡ!
Việt Nam mất chức vô địch Tiger Cup 98 vì cái lưng của Sasi Kumar (13). Ảnh: Internet.
Cả đất nước và hàng triệu triệu con người Việt Nam có một đêm không ngủ! Chưa bao giờ chúng tôi, những người Việt Nam, lại cảm thấy vui đến thế này. Với riêng tôi, trận thắng đó là một sự "trả thù ngọt ngào" của ĐTVN sau bao nhiêu lần bị người Thái "làm nhục" tại đấu trường khu vực. Cuối cùng Việt Nam của tôi cũng vượt qua được người Thái để đường hoàng vào chơi trận chung kết ngay trên sân Hàng Đẫy trước đối thủ ngang tầm Singapore. Có thể nói lúc đó, không chỉ riêng một mình tôi, mà cả triệu triệu người hâm mộ bóng đá Việt Nam, không hẹn mà gặp đều có chung một niềm tin: ĐTVN đang ở gần với đỉnh vinh quang hơn bao giờ hết. BĐVN chỉ còn cách chiếc HCV Tiger Cup đúng 90 phút nữa thôi.
Trận chung kết mà tôi hằng chờ đợi cuối cùng cũng đã đến. Tôi háo hức suốt cả buổi sáng hôm đó, chuẩn bị nào là cờ, băng rôn, áo, vẽ mặt vẽ mày, để chỉ cần Việt Nam của tôi chiến thắng, tôi sẽ lao ngay ra đường để hát khúc hoan ca cùng với những người Việt yêu bóng đá khác. Nhưng cuối cùng, thật sự người tính không bằng trời tính, Việt Nam của tôi năm đó lại thua trong trận chung kết. Lần này không phải trước người Thái mà là người Sing. Mà đau hơn nữa, Việt Nam của tôi thua không phải vì thua ở đẳng cấp hay ở một chiến thuật hoàn chỉnh, mà là thua bởi một con người.
Việt Nam của tôi năm đó đã bại trận chỉ vì... cái lưng ăn may của Sasi Kumar, chàng hậu vệ cao to nhưng vụng về của Singapore. Năm 1998 phải nói thật sự là một nỗi đau, một cú shock, một niềm tức tưởi, không phải chỉ riêng mình tôi cảm nhận, mà hình như là của cả một dân tộc Việt Nam. Việt Nam của tôi lại một lần nữa không thể chạm tay chiếc cúp danh giá của khu vực Đông Nam Á. Hình như cái duyên của BĐVN chưa tới. Với người khác ra sao thì tôi không biết, chứ với tôi năm đó, nỗi ám ảnh Thái Lan vừa tan biến thì lại xuất hiện thêm một nỗi ám ảnh khác: nỗi ám ảnh Singapore!
Những lần SEA Games sau này của thế hệ cầu thủ Văn Quyến, Quốc Anh, Bật Hiếu, Quốc Vượng,... tôi không theo dõi thường xuyên vì lúc đó tôi không còn ở Việt Nam nữa. Dẫu vậy, tình yêu bóng đá Việt Nam trong tôi vẫn không vì vậy mà phai nhạt. Với tôi, bóng đá còn hơn là một môn thể thao. Với tôi, bóng đá mang hàng triệu con người Việt xích lại gần với nhau hơn. Với tôi, bóng đá là thứ duy nhất có thể xóa tan mọi ngăn cách thời gian và không gian.
SEA Games 23 đã khiến một thế hệ cầu thủ tài năng vướng vào vòng lao lý. Ảnh: Internet
Năm 2005 là một năm thất vọng tràn trề của riêng bản thân tôi và của cả nền bóng đá Việt Nam nói chung. Năm đó, như chúng ta đã biết, người Việt Nam bị tai tiếng trên đấu trường khu vực vì vụ bán độ của 7 cầu thủ Olympic Việt Nam. Việt Nam của tôi năm 2005 dù vào chung kết nhưng tiếp tục thua trắng Thái Lan 0-3, đành ngậm ngùi nhìn người Thái lên bục nhận HCV. SEA Games tiếp theo, chúng ta tiếp tục trắng tay với trận thua bẽ bàng 0-5 trong trận tranh HCĐ với Singapore. HLV Alfred Riedl bị sa thải như một điều tất yếu và là hình ảnh tượng trưng cho sự suy sụp của BĐVN. Và quan trọng hơn hết, tôi dường như đã quay lưng lại với đội tuyển Việt Nam. Khi niềm tin đã bị sụp đổ thì con người ta sẽ không còn một chút hy vọng nào để mà vướng víu. Tôi tin chắc hàng trăm người hâm mộ bóng đá khác cũng sẽ có cảm giác hụt hẫng như tôi lúc bấy giờ!
Khi mà tưởng chừng rằng tình yêu bóng đá của tôi với Việt Nam đã không còn nữa, thì chính lúc này lứa cầu thủ Công Vinh, Quang Thanh, Tài Em, dưới sự dẫn dắt của HLV Calisto đã tạo dựng lại niềm tin lần nữa trong tôi. Năm 2008, 10 năm sau cái trận chung kết Tiger Cup 1998 định mệnh ấy, Việt Nam của tôi lại một lần nữa bước vào chơi trận chung kết Tiger Cup (lúc này đã đổi tên thành VFF Cup, nhưng tôi vẫn quen gọi Tiger Cup).
Đối thủ của ĐTVN lúc này vẫn chính là "kẻ thù truyền kiếp" Thái Lan. Lần này tôi xem Tiger Cup ở ngay tại quê hương Việt Nam. Việt Nam của tôi chơi rất tệ ở vòng bảng, đến nỗi đã có lúc tôi tưởng như rắng Việt Nam của tôi sẽ bị loại sớm. Nhưng không, Việt Nam của tôi càng đá càng hay, để rồi chơi bùng nổ ở hai trận chung kết và giành luôn chiếc cúp Tiger sau 10 năm chờ đợi. Thật là ngọt ngào! Một kỷ niệm thật khó quên! Lúc này thì tôi chợt nhớ đến câu nói của một triết gia nào đó tôi không biết tên: "Không có vinh quang nào mà không được xây dựng bằng máu và nước mắt cả. Càng trải qua nhiều thất bại thì chiến thắng sẽ càng ngọt ngào hơn." Đại loại là thế. Chưa bao giờ tôi cảm thấy câu này chính xác như cái thời khắc Việt Nam của tôi vô địch Tiger Cup 2008!
Những cầu thủ đã làm nên chiến thắng tại AFF Cup 2008. Ảnh: Internet.
SEA Games 2009 diễn ra tại Lào, và lần này, tôi lại xem bóng đá. Việt Nam của tôi đã "trả thù ngọt ngào" người Sing đến 4-1 và hiên ngang bước vào đến trận chung kết. Đối thủ lần này không phải "kẻ thù truyền kiếp" Thái Lan nữa mà chính là một kẻ dưới cơ Malaysia - đội đã thua Việt Nam của tôi 1-3 ngay tại vòng đấu bảng. Tối nay (giờ Việt Nam), tức rạng sáng (bên tôi) ngày 17 tháng 12, hàng triệu con tim yêu bóng đá Việt Nam lại không hẹn mà gặp cùng hướng về thủ đô Viêng Chăn của Lào để cùng hòa chung một nhịp đập thổn thức và chực chờ bùng nổ nếu Việt Nam của tôi bước qua được người Mã để lần đầu bước lên bục vinh quang tại đấu trường SEA Games sau 50 năm chờ đợi.
50 năm không là quá dài mà cũng không là quá ngắn. Một đời người có được bao nhiêu cái 50 năm? Đã biết bao thế hệ người Việt Nam trôi qua rồi mà chiếc HCV môn bóng đá nam SEA Games vẫn đang ở nơi đâu đó, xa tầm với của Việt Nam tôi. Chúng ta đã rất gần với đỉnh vinh quang rồi, chỉ còn 90 phút, 90 phút nữa mà thôi! Tôi mong rằng giấc mơ của thế hệ cha anh lúc trước sẽ được lớp đàn em U23 hoàn thành ngay trong đêm nay.
Riêng với cá nhân tôi, tôi đã đợi chờ chiếc HCV này 14 năm rồi đấy các bạn ạ, từ lúc tôi mới là một cô nhóc 9 tuổi cho đến nay tôi đã ngoài tuổi teen. Tôi cũng bẳng tuổi với các bạn U23 Việt Nam hiện giờ và tôi hy vọng rằng các bạn hãy chiến đấu hết mình vì màu cờ sắc áo, vì niềm tự hào dân tôc, vì các thế hệ đàn anh đi trước, vì người hâm mộ nước nhà, và vì giấc mơ còn đang dang dở của bóng đá Việt Nam! Đừng để nỗi ám ảnh Singapore vừa tan biến thì một nỗi ám ảnh khác mang tên Malaysia bắt đầu hình thành trong tôi nữa các bạn nhé! Đoàn kết, thân ái, quyết chiến, và quyết thắng!
17-12-2009, Rachel Tu
link nguồn
Re: Giấc mơ của cả dân tộc 17/12/2009
Đọc bài viết này, admin bồi hồi nhớ lại cái trận 4-0 VN Thailand, khi ấy tôi mời 3 tuổi, nhưng trong miền kí ức mơ hồ, tôi vẫn nhớ rằng tôi đã khóc - khóc rất trẻ con thôi nhưng đó là lần duy nhất từ trc tới nay tôi khóc vì bóng đá , tiếc nuối ... Thế hệ vàng với Hồng Sơn, Huỳnh Đức đã trở thành thần tượng của bọn trẻ kon chúng tôi (chúng ta) ....
Lâu k theo dõi bóng đá,...
T k hiểu khát khao 50 năm ấy...
Nhưng trận đấu ngày hôm nay đã khiến t thất vọng... Áp lực rất nặng nề... Tâm lí k vững vàng.... Có điều j đó đã xảy ra... Một trận cầu dở nhất t từng xem - quả là tệ đối với 1 ĐT Quốc Gia....
Thật xấu hổ ....
Cái bàn thắng được ghi khi tôi đang ntin rồi ngảng đầu lên ... Trái bóng lăn vào lưới nhẹ nhàng và đơn giản... nếu không có màn ăn mừng của các anh Mã Lai chắc t đã tin rằng đó là 1 quả truyền trả bóng... Hậu vệ đã có lỗi ...
Lâu k theo dõi bóng đá,...
T k hiểu khát khao 50 năm ấy...
Nhưng trận đấu ngày hôm nay đã khiến t thất vọng... Áp lực rất nặng nề... Tâm lí k vững vàng.... Có điều j đó đã xảy ra... Một trận cầu dở nhất t từng xem - quả là tệ đối với 1 ĐT Quốc Gia....
Thật xấu hổ ....
Cái bàn thắng được ghi khi tôi đang ntin rồi ngảng đầu lên ... Trái bóng lăn vào lưới nhẹ nhàng và đơn giản... nếu không có màn ăn mừng của các anh Mã Lai chắc t đã tin rằng đó là 1 quả truyền trả bóng... Hậu vệ đã có lỗi ...
Re: Giấc mơ của cả dân tộc 17/12/2009
thất vọng hoàn toàn!
t đã đọc ở đâu đấy, 1 ng`` hâm mộ cuồng nhiệt phải than rằng:" ko biết mọi ng`` như thế nào, nhưng tôi hết kiên nhẫn rồi!"
t đã đọc ở đâu đấy, 1 ng`` hâm mộ cuồng nhiệt phải than rằng:" ko biết mọi ng`` như thế nào, nhưng tôi hết kiên nhẫn rồi!"
Similar topics
» cái gì đến từ những giấc mơ
» Văn Quyến, cầu thủ hay nhất tháng cuối của V-League 2009
» Đáp án thi tốt nghiệp 2009-2010 của Bộ GD-ĐT Update
» Công bố Bộ Đề IBO 2009 Tsukuba Tiếng Việt
» Bói tình duyên 2009 qua ngày sinh đây
» Văn Quyến, cầu thủ hay nhất tháng cuối của V-League 2009
» Đáp án thi tốt nghiệp 2009-2010 của Bộ GD-ĐT Update
» Công bố Bộ Đề IBO 2009 Tsukuba Tiếng Việt
» Bói tình duyên 2009 qua ngày sinh đây
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|